“Anh có còn quên gì không?” - cô quay ra hỏi anh khi cả hai đang bước chân xuống cầu thang từ quán ăn trên ngọn đồi cao ấy.
“Rồi! Ví đây, điện thoại đây, đã đủ. Chúng ta đi thôi!” - tay kiểm tra túi quần, anh chắc mẩm và bước đi xuống trước cô.
“Không! Anh còn quên một thứ!” - cô gọi giật anh lại.
“Huh?” - mặt anh ngạc nhiên, hoang mang suy nghĩ.
Bất chợt, cô nhảy phóc lên lưng anh, quàng tay ôm lấy bờ vai mạnh khoẻ rắn chắc ấy như một con sóc nhảy bám lấy cành cây cổ thụ cao vững.
“Còn My nữa!” - cô tinh nghịch hôn chụt vào cổ anh, cười khúc khích.
Tay giữ chặt lấy hai chân cô trên lưng mình, anh cõng cô tiếp tục đi xuống.
“Đúng rồi, giờ mới đủ, ví, điện thoại, và My”
Cảnh vật vẫn còn đó, chỉ có người đã không còn.
There are moments, you shall never forget.
Especially when you know, they will never come back.
“I know your eyes in the morning sun
I feel you touch me in the pouring rain
And the moment that you wander far from me
I want to feel you in my arms again
And you come to me on a summer breeze
Keep me warm in your love, then you softly leave
And it's me you need to show
How deep is your love, how deep is your love?”